《清平乐》拼音译文赏析

  • qīng
    píng
  • [
    táng
    ]
    wēn
    tíng
    yún
  • shàng
    yáng
    chūn
    wǎn
    gōng
    chóu
    é
    qiǎn
    xīn
    suì
    qīng
    píng
    tóng
    niǎn
    zhēng
    nài
    cháng
    ān
    yuǎn
    ¤
  • fèng
    zhàng
    yuān
    beì
    xūn
    huā
    suǒ
    qiān
    mén
    jìng
    huáng
    jīn
    mǎi
  • weí
    qiè
    jiāng
    shàng
    míng
    jūn
  • luò
    yáng
    chóu
    jué
    yáng
    liǔ
    huā
    piāo
    xuě
    zhōng
    xíng
    rén
    zhēng
    pān
    zhé
    qiáo
    xià
    shuǐ
    liú
    ¤
  • shàng
    zhēng
    quàn
    shāng
    nán
    yīng
    shēng
    duàn
    cháng
    chóu
    shā
    píng
    yuán
    nián
    shào
  • huí
    shǒu
    huī
    leì
    qiān
    xíng

原文: 上阳春晚,宫女愁蛾浅。新岁清平思同辇,争奈长安路远¤
凤帐鸳被徒熏,寂寞花锁千门。竞把黄金买赋,
为妾将上明君。
洛阳愁绝,杨柳花飘雪。终日行人争攀折,桥下水流呜咽¤
上马争劝离觞,南浦莺声断肠。愁杀平原年少,
回首挥泪千行。



译文及注释
次数不足
注释:
次数不足


译文及注释详情»


温庭筠简介
唐朝 诗人温庭筠的照片

温庭筠(801年-866年),原名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县)人,晚唐著名诗人、花间派词人。与李商隐、段成式文笔齐名,号称“三十六体”。与花间派词人韦庄合称“温韦”。代表作品《商山早行》,《经五丈原》,《利州南渡》,《苏武庙》,《菩萨蛮》,《梦江南》