《读故许昌薛尚书诗集》拼音译文赏析

  • chāng
    xuē
    shàng
    shū
    shī
  • [
    táng
    ]
    zhèng
  • piān
    piān
    gāo
    qiě
    zhēn
    zhēn
    weí
    guó
    fēng
    chén
    tán
    báo
    suī
    shī
    zòng
    héng
    xīn
  • jiǎn
    cái
    chéng
    qiè
    chàng
    shì
    shuí
    rén
    huá
    yuè
    huáng
    jué
  • yín
    cán
    zhī
    yǒng
    chè
    hǎi
    táng
    chūn
    bái
    qián
    beì
    táo
    qián
    yǎng
    hòu
    chén
  • nán
    wàng
    sōng
    shì
    xià
    shǔ
    jiāng
    bīn
    shǔ
    kàn
    shān
    yǎn
    míng
    sōu
    shù
    shēn
  • kǎi
    láo
    mèng
    xiǎng
    fěng
    sòng
    shuǎng
    jīng
    shén
    luò
    kōng
    zhuī
    chuàng
    céng
    méng
    jiè
    jīn

原文: 篇篇高且真,真为国风陈。澹薄虽师古,纵横得意新。
翦裁成几箧,唱和是谁人。华岳题无敌,黄河句绝伦。
吟残荔枝雨,咏彻海棠春。李白欺前辈,陶潜仰后尘。
难忘嵩室下,不负蜀江滨。属思看山眼,冥搜倚树身。
楷模劳梦想,讽诵爽精神。落笔空追怆,曾蒙借斧斤。



郑谷简介: 郑谷(约851~910),唐朝末期著名诗人,字守愚,汉族,江西宜春市袁州区人。僖宗时进士,官至都官郎中,人称郑都官。以《鹧鸪诗》得名,人称郑鹧鸪。他的诗多写景咏物之作,表现士大夫的闲情逸致,风格清新通俗,但流于浅率。与许裳、张乔等唱和往还,号“芳林十哲”。原有集,已散佚,存有《云台编》。