《华清宫和杜舍人》拼音译文赏析

  • huá
    qīng
    gōng
    shè
    rén
  • [
    táng
    ]
    zhāng
  • shí
    nián
    tiān
    gōng
    jiù
    fěn
    qiáng
    dēng
    fēng
    shí
    zhèng
    tài
    chū
    cháng
  • shàng
    weì
    xiān
    míng
    shí
    zhōng
    xìng
    shì
    xiàn
    zhāng
    róng
    qīng
    jiǎ
    zhòu
    huáng
  • dào
    xuán
    yuán
    fēng
    wáng
    yīn
    yuán
    bǎi
    shǔ
    cóng
    huì
    rén
    tāng
  • weì
    shuǐ
    yáo
    绿
    qín
    shān
    cǎo
    bàn
    huáng
    tóu
    kaī
    zhào
    yīng
    yǎn
    xīng
  • xià
    jiàn
    zhū
    gōng
    mǎn
    míng
    biān
    hào
    wàn
    rǎng
    tián
    huò
    wàng
    jiàn
    zhōu
    chāng
  • tān
    qián
    zhú
    xiāo
    xīn
    zǎo
    fáng
    tiān
    yīng
    quàn
    pín
    zhī
    cháng
  • yuè
    suǒ
    qiān
    mén
    jìng
    tiān
    gāo
    liáng
    yīn
    yáo
    cuì
    peì
    qīng
    wǎn
    shàng
  • huò
    luàn
    gēn
    qián
    jié
    shēng
    píng
    wàng
    guàn
    táo
    quǎn
    dòng
    yáng
  • wài
    xīn
    shū
    zhōng
    shì
    liáng
    xuě
    mái
    feī
    mào
    rèn
    duàn
    ér
    cháng
  • jìn
    shì
    yān
    chén
    qián
    zōng
    niǎn
    huāng
    zhī
    chǒ
    nìng
    weí
    hèn
    sāng
    zhōng
    liáng
  • beǐ
    zūn
    míng
    zhǔ
    nán
    gōng
    xùn
    shàng
    huáng
    jìn
    qīng
    fèng
    chuī
    chí
    lěng
    yìng
    lóng
    guāng
  • zhù
    shòu
    寿
    shān
    yóu
    zài
    liú
    nián
    shuǐ
    gòng
    shāng
    juān
    hún
    yàn
    shǔ
    dié
    mèng
    beī
    zhuāng
  • què
    luǎn
    diāo
    chóng
    huà
    liáng
    tái
    qīn
    rùn
    hóng
    shù
    mén
    fāng
  • shǒu
    yuān
    gēng
    mín
    cuì
    huān
    kāng
    shí
    jiǎng
    jiù
    bīng
    chǎng
  • cǎo
    shēn
    yán
    ǎi
    yōu
    huā
    zhuì
    jìng
    xiāng
    kān
    chuī
    bái
    sǒu
    xíng
    zhé
    gōu
    yáng

原文: 五十年天子,离宫旧粉墙。登封时正泰,御宇日初长。
上位先名实,中兴事宪章。举戎轻甲胄,馀地取河湟。
道帝玄元祖,儒封孔子王。因缘百司署,丛会一人汤。
渭水波摇绿,秦山草半黄。马头开夜照,鹰眼利星芒。
下箭朱弓满,鸣鞭皓腕攘。畋思获吕望,谏祇避周昌。
兔迹贪前逐,枭心不早防。几添鹦鹉劝,频赐荔支尝。
月锁千门静,天高一笛凉。细音摇翠佩,轻步宛霓裳。
祸乱根潜结,升平意遽忘。衣冠逃犬虏,鼙鼓动渔阳。
外戚心殊迫,中途事可量。雪埋妃子貌,刃断禄儿肠。
近侍烟尘隔,前踪辇路荒。益知迷宠佞,惟恨丧忠良。
北阙尊明主,南宫逊上皇。禁清馀凤吹,池冷映龙光。
祝寿山犹在,流年水共伤。杜鹃魂厌蜀,蝴蝶梦悲庄。
雀卵遗雕栱,虫丝罥画梁。紫苔侵壁润,红树闭门芳。
守吏齐鸳瓦,耕民得翠珰。欢康昔时乐,讲武旧兵场。
暮草深岩霭,幽花坠径香。不堪垂白叟,行折御沟杨。



张祜简介: 张祜,字承吉,邢台清河人,唐代著名诗人,出生于清河张氏望族,家世显赫,被人称为“张公子”,有“海内名士”之誉。他以“故国三千里,深宫二十年”而闻名,是唐代优秀的诗人之一,《全唐诗》收录其349首诗歌,其中有《清河行》、《登楼》、《江行》等经典作品。