《恭王故太妃挽歌词二首(校书郎时作)》拼音译文赏析

  • gōng
    wáng
    tài
    feī
    wǎn
    èr
    shǒu
    jiào
    shū
    láng
    shí
    zuò
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • yàn
    tiān
    mèng
    liáng
    wáng
    jìn
    xiào
    suī
    cóng
    weì
    zhào
    zàng
    yòng
    hàn
    fān
  • shǔ
    yuè
    cán
    guāng
    liǎn
    hán
    xiāo
    chí
    píng
    shēng
    fèng
    ēn
    wǎn
    zhī
  • wén
    weì
    luó
    xīn
    kuàng
    xiān
    é
    yǎn
    míng
    shān
    xuě
    yún
    mái
    lǒng
    xiāo
    wàng
    chéng
    hái
  • hán
    shù
    fēng
    nán
    jìng
    shuāng
    jiāo
    gēng
    xián
    róng
    shēn
    xiào
    biǎo
    zài
    jiān

原文: 燕姞贻天梦,梁王尽孝思。虽从魏诏葬,得用汉藩仪。
曙月残光敛,寒箫度曲迟。平生奉恩地,哀挽欲何之。
文卫罗新圹,仙娥掩暝山。雪云埋陇合,箫鼓望城还。
寒树风难静,霜郊夜更闲。哀荣深孝嗣,仪表在河间。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。