《春归昌谷》拼音译文赏析

  • chūn
    guī
    chāng
  • [
    táng
    ]
  • shù
    fāng
    shū
    móu
    shēn
    zǎo
    zhōng
    jūn
    weì
    chéng
    zhuàn
    yán
    bìn
    xiān
    lǎo
  • tiān
    wǎng
    xìn
    chóng
    jiǎo
    shì
    cháng
    pián
    gān
    huá
    xīn
  • hàn
    yún
    èr
    sān
    yuè
    cén
    xiù
    xiāng
    diān
    dǎo
    shuí
    jiē
    pán
    dōng
    fāng
    hóng
    zhào
  • chūn
    zhāng
    gài
    guān
    huái
    xiǎo
    jiāo
    miàn
    bìng
    cháng
    dǎn
    cháng
    jiǎo
  • jīng
    guó
    xīn
    làn
    màn
    mèng
    guī
    jiā
    shào
    rèn
    dōng
    mén
    wài
    tiān
    jiē
    hào
    hào
  • qīng
    shù
    shān
    tóu
    huā
    fēng
    mǎn
    qín
    dào
    gōng
    tái
    guāng
    cuò
    luò
    zhuāng
    jìn
    piān
    fēng
    qiáo
  • 绿
    tuán
    hóng
    dāng
    xiào
    xiāng
    fēng
    xià
    gāo
    guǎng
    广
    ān
    zhèng
    huá
    yào
    耀
  • chéng
    chē
    jiào
    shào
    fēng
    diào
    xīn
    xíng
    yǐng
    zhī
    shēn
    yān
  • néng
    tuō
    yán
    céng
    zhào
    yōu
    yōu
    tài
    huá
    lǎo
    bǎi
    jiàn
    dào
  • lóng
    xiāng
    pái
    jiá
    cuì
    gēng
    dàng
    diào
    weǐ
    qiáo
    cuì
    tiào
    lǎn
    qiáng
    róng
    mào
  • huā
    màn
    xíng
    yān
    míng
    shēn
    jiào
    shào
    jiàn
    suǒ
    jiù
    mén
    kuì
    jiā
    lǎo
  • tīng
    jiǎng
    shù
    guān
    shū
    lín
    zhǎo
    zhī
    feī
    chū
    xiá
    gān
    zuò
    zàng
    bào
  • hán
    niǎo
    chù
    jiǎo
    xiāng
    zài
    lóng
    zhào
    xiá
    xíng
    kuò
    luò
    zhuàng
    shì
    qīng
    zào

原文: 束发方读书,谋身苦不早。终军未乘传,颜子鬓先老。
天网信崇大,矫士常慅慅。逸目骈甘华,羁心如荼蓼。
旱云二三月,岑岫相颠倒。谁揭赪玉盘,东方发红照。
春热张鹤盖,兔目官槐小。思焦面如病,尝胆肠似绞。
京国心烂漫,夜梦归家少。发轫东门外,天地皆浩浩。
青树骊山头,花风满秦道。宫台光错落,装尽偏峰峤。
细绿及团红,当路杂啼笑。香风下高广,鞍马正华耀。
独乘鸡栖车,自觉少风调。心曲语形影,只身焉足乐。
岂能脱负檐,刻鹤曾无兆。幽幽太华侧,老柏如建纛。
龙皮相排戛,翠羽更荡掉。驱趋委憔悴,眺览强容貌。
花蔓阂行輈,縠烟暝深徼。少健无所就,入门愧家老。
听讲依大树,观书临曲沼。知非出柙虎,甘作藏雾豹。
韩鸟处矰缴,湘鯈在笼罩。狭行无廓落,壮士徒轻躁。



李贺简介: 李贺(790~816),唐代诗人,字长吉,世人称他为“诗鬼”或“诗仙”。出身福昌昌谷(今河南洛阳宜阳县),因此后世称他为李昌谷。李贺生活贫困,抑郁感伤,焦思苦吟,他的作品也反映了他的心情,但他的诗仍然闪着奇光异彩,受到众多读者的喜爱。然而,在公元816年,他过早地离开了人世,年仅27岁。