《董公诗》拼音译文赏析

  • dǒng
    gōng
    shī
  • [
    táng
    ]
    zhāng
  • shuí
    zhǔ
    dōng
    zhū
    hóu
    yuán
    chén
    lǒng
    西
    gōng
    jīng
    jié
    biàn
    shuǐ
    fāng
    jiē
    chéng
    fēng
  • zài
    cháo
    shí
    nián
    tiān
    xià
    sòng
    gōng
    xiāng
    míng
    tiān
    zhèng
    chéng
    tài
    zōng
  • dōng
    fāng
    yǒu
    jiān
    nán
    gōng
    nǎi
    chū
    lín
    róng
    dān
    chē
    weī
    chéng
    huì
    ān
    qún
    xiōng
  • gōng
    weì
    dǎng
    yán
    cái
    shèn
    xiāo
    xióng
    weí
    zhàng
    xià
    shì
    chū
    weì
    gōng
  • weí
    qīn
    weí
    wēng
    zhòng
    jiē
    xiāng
    qiě
    gōng
  • jiào
    miǎn
    zhōng
    weí
    fèng
    shàng
    dàn
    .
  • gōng
    wén
    cǎi
    gōng
    shí
    shào
    feí
    nóng
    suǒ
    yōu
    zài
    wàn
    rén
    rén
    shí
    níng
    kōng
  • qīng
    xíng
    kuān
    zhèng
    báo
    chí
    yōng
    jùn
    sān
    shí
    chéng
    zhī
    suì
    xiōng
  • tiān
    lín
    cháo
    yuán
    lǎo
    liú
    zài
    dōng
    jīn
    wén
    yáng
    shèng
    jiù
    ān
    bāng
  • bǎi
    míng
    zhǔ
    huáng
    fēng
    ēn
    chóng
    cháo
    tíng
    yǒu
    shì
    jiù
    jué
    suǒ
    cóng
  • hǎi
    neì
    jūn
    chén
    fāng
    yōng
    duān
    rèn
    liáo
    shǔ
    yàn
    cháng
    cóng
    róng
  • piān
    piān
    zhě
    cāng
    lái
    cháo
    lín
    cóng
    gān
    guā
    shēng
    chǎng
    shí
    lián
    zhōng
  • tián
    yǒu
    jiā
    lǒng
    suì
    tóng
    xián
    rén
    zuǒ
    shèng
    rén
    shén
    míng
    tōng
  • gǎn
    yìng
    chún
    huà
    shēng
    ruì
    zhōng
    zhě
    zhōu
    rén
    dàn
    qín
    gōng
  • jīn
    gōng
    shī
    rán
    weī
    chóng
    gōng
    gòng
    bǎi
    nián
    shòu
    jiāng
    qióng

原文: 谁主东诸侯,元臣陇西公。旌节居汴水,四方皆承风。
在朝四十年,天下诵其功。相我明天子,政成如太宗。
东方有艰难,公乃出临戎。单车入危城,慈惠安群凶。
公谓其党言,汝材甚骁雄。为我帐下士,出入卫我躬。
汝息为我子,汝亲我为翁。众皆相顾泣,无不和且恭。
其父教子义,其妻勉夫忠。不自以为资,奉上但颙颙.
公衣无文采,公食少肥浓。所忧在万人,人实我宁空。
轻刑宽其政,薄赋弛租庸。四郡三十城,不知岁饥凶。
天子临朝喜,元老留在东。今闻扬盛德,就安我大邦。
百辟贺明主,皇风恩赐重。朝廷有大事,就决其所从。
海内既无虞,君臣方肃雍。端居任僚属,宴语常从容。
翩翩者苍乌,来巢于林丛。甘瓜生场圃,一蒂实连中。
田有嘉谷陇,异亩穗亦同。贤人佐圣人,德与神明通。
感应我淳化,生瑞我地中。昔者此州人,但矜马与弓。
今公施德礼,自然威武崇。公其共百年,受禄将无穷。



张籍简介: 张籍(约767~约830)是唐代著名的诗人,字文昌,汉族,出生于和州乌江(今安徽和县)人。他的先世移居和州,因此被称为“张水部”、“张司业”,且郡望在苏州吴(今江苏苏州),但是根据《张籍籍贯考辨》,韩愈所说的“吴郡张籍”指的是其郡望而非具体出生地点,据此考证确定张籍的籍贯是乌江。 张籍以其优美的乐府诗歌作品而著名,与王建并称“张王乐府”。他的诗歌风格清新明丽、音调婉转动听,被誉为唐代乐府诗的代表。 著名的诗篇有《塞下曲》、《征妇怨》、《采莲曲》、《江南曲》等,其中《塞下曲》被认为是张籍最著名的代表作之一。这首诗以饱满激昂的语言,表现了士兵们在战场上奋勇杀敌的英勇形象,反映了作者对于愧无力参军而深感内疚的心情。 关于张籍的死亡时间和原因,历史上并没有明确的记载。