《伤春五首(巴阆僻远伤春罢始知春前已收宫阙)》拼音译文赏析

  • shāng
    chūn
    shǒu
    làng
    yuǎn
    shāng
    chūn
    shǐ
    zhī
    chūn
    qián
    shōu
    gōng
  • [
    táng
    ]
  • tiān
    xià
    bīng
    suī
    mǎn
    chūn
    guāng
    nóng
    西
    jīng
    bǎi
    zhàn
    beǐ
    rèn
    qún
    xiōng
  • guān
    sài
    sān
    qiān
    yān
    huā
    wàn
    chóng
    méng
    chén
    qīng
    宿
    qiě
    shuí
    gòng
  • yīn
    qián
    wáng
    dào
    zhōu
    qiān
    jiù
    guó
    róng
    péng
    lái
    yún
    yìng
    zǒng
    cóng
    lóng
  • yīng
    xīn
    nián
    huā
    kaī
    mǎn
    zhī
    tiān
    qīng
    fēng
    juàn
    màn
    cǎo
    shuǐ
    tōng
    chí
  • láo
    luò
    guān
    jūn
    xiāo
    tiáo
    wàn
    shì
    weī
    bìn
    máo
    yuán
    bái
    leì
    diǎn
    xiàng
    lái
    chuī
  • shì
    xiōng
    yǒu
    bié
    shān
    chūn
    jìng
    beǐ
    wàng
    zhuàn
    weī
  • yuè
    hái
    xiāng
    dǒu
    xīng
    chén
    weí
    chéng
    zhū
    zhí
    yān
    biàn
    weī
  • jiǎo
    chán
    bīng
    gōu
    chén
    chū
    yān
    chén
    hūn
    dào
    jiù
    tiān
  • xíng
    zài
    zhū
    jūn
    lái
    cháo
    jiāng
    xián
    duō
    yǐn
    diào
    wáng
    kěn
    zài
    tóng
    guī
  • zài
    yǒu
    cháo
    tíng
    luàn
    nán
    zhī
    xiāo
    zhēn
    jìn
    zhuàn
    wáng
    zài
    luò
    dào
    shǐ
    使
    guī
    qín
  • duó
    beī
    gōng
    zhǔ
    dēng
    chē
    guì
    pín
    xiāo
    guān
    beǐ
    shàng
    cāng
    hǎi
    dōng
    xún
  • gǎn
    liào
    ān
    weī
    yóu
    duō
    lǎo
    chén
    shào
    xiě
    zhān
    shǔ
    chē
    chén
  • wén
    shuō
    chū
    dōng
    xìng
    ér
    què
    zǒu
    duō
    nán
    fēn
    tài
    cāng
    jìng
    yáng
  • dēng
    qián
    diàn
    殿
    wáng
    gōng
    chū
    zhōng
    shuí
    fēng
  • chūn
    shēng
    fēng
    suì
    yōu
    rén
    luó
    jūn
    chén
    chóng
    xiū
    yóu
    jiàn
    shí

原文: 天下兵虽满,春光日自浓。西京疲百战,北阙任群凶。
关塞三千里,烟花一万重。蒙尘清路急,御宿且谁供。
殷复前王道,周迁旧国容。蓬莱足云气,应合总从龙。
莺入新年语,花开满故枝。天青风卷幔,草碧水通池。
牢落官军速,萧条万事危。鬓毛元自白,泪点向来垂。
不是无兄弟,其如有别离。巴山春色静,北望转逶迤。
日月还相斗,星辰屡合围。不成诛执法,焉得变危机。
大角缠兵气,钩陈出帝畿。烟尘昏御道,耆旧把天衣。
行在诸军阙,来朝大将稀。贤多隐屠钓,王肯载同归。
再有朝廷乱,难知消息真。近传王在洛,复道使归秦。
夺马悲公主,登车泣贵嫔。萧关迷北上,沧海欲东巡。
敢料安危体,犹多老大臣。岂无嵇绍血,沾洒属车尘。
闻说初东幸,孤儿却走多。难分太仓粟,竞弃鲁阳戈。
胡虏登前殿,王公出御河。得无中夜舞,谁忆大风歌。
春色生烽燧,幽人泣薜萝。君臣重修德,犹足见时和。



杜甫简介
唐朝 诗人杜甫的照片

杜甫(712年2月12日-770年),字子美,号少陵野老,一号杜陵野客、杜陵布衣,唐朝现实主义诗人,其著作以弘大的社会写实著称。杜甫家族出于京兆杜氏分支,唐朝时京兆杜氏多自称为杜陵人。曾任左拾遗、检校工部员外郎,后曾隐居成都草堂,世称杜拾遗、杜工部,又称杜少陵、杜草堂。


杜甫与李白并称“李杜”,为了与晚唐的两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别,又称作“大李杜”,明清以后也常被尊称为“老杜”。虽然在世时名声并不显赫,但在身后,杜甫的作品最终对中国古典文学和日本近代文学产生了深远的影响。约1500首诗歌被保留了下来,作品集为《杜工部集》。他在中国古典诗歌中以风格浑朴沉郁著称。相对李白疏朗洒脱的“诗仙”,杜甫被后人奉为“诗圣”。他的诗也因其社会时代意义被誉为“诗史”。