《谒张果先生》拼音译文赏析

  • zhāng
    guǒ
    xiān
    shēng
  • [
    táng
    ]
  • xiān
    shēng
    shén
    zhě
    jiǎ
    yān
    néng
    shuō
    xuān
    yuán
    shī
    jīn
    qiān
    suì
  • yóu
    chéng
    guō
    làng
    yìng
    yún
    xīn
    féng
    shí
    zhōu
  • cān
    xiá
    duàn
    huǒ
    jiān
    zhì
    bái
    xuě
    jìng
    qīng
    sōng
    yǎng
    shēn
    shì
  • tāo
    jīng
    shū
    bào
    yǐn
    liàn
    tóng
    chán
    tuì
    zhī
    shuí
    ǒu
    lái
    níng
    yǒu
  • èr
    shòu
    寿
    kǎo
    liù
    suí
    xiū
    péng
    dān
    yóu
    yīng
    hái
    sōng
    qiě
    weī
  • cháng
    wén
    tiān
    gēng
    hàn
    huáng
    qīn
    wàn
    chéng
    zūn
    jiāng
    qióng
    hǎi
  • chē
    biàn
    cǎo
    jǐn
    zhāo
    tán
    shuō
    jùn
    kōng
    wǎng
    hái
    sān
    shān
    zhuàn
    kuī
  • jūn
    gǎn
    zhì
    xuán
    lǎo
    xīn
    lái
    shòu
    jīn
    diàn
    殿
    kaī
    qīng
    zhaī
    táng
  • shēng
    yíng
    bài
    shǒu
    zhàng
    chóng
    yán
    weì
    jìn
    liǔ
    chuī
    xiāng
    gōng
    huā
    xiān
    meì
  • nián
    bǎo
    zuò
    guǎng
    广
    zhì
    cāng
    shēng
    huì
    dài
    lóng
    rán
    dǐng
    chéng
    fāng

原文: 先生谷神者,甲子焉能计。自说轩辕师,于今几千岁。
寓游城郭里,浪迹希夷际。应物云无心,逢时舟不系。
餐霞断火粒,野服兼荷制。白雪净肌肤,青松养身世。
韬精殊豹隐,炼骨同蝉蜕。忽去不知谁,偶来宁有契。
二仪齐寿考,六合随休憩。彭聃犹婴孩,松期且微细。
尝闻穆天子,更忆汉皇帝。亲屈万乘尊,将穷四海裔。
车徒遍草木,锦帛招谈说。八骏空往还,三山转亏蔽。
吾君感至德,玄老欣来诣。受箓金殿开,清斋玉堂闭。
笙歌迎拜首,羽帐崇严卫。禁柳垂香炉,宫花拂仙袂。
祈年宝祚广,致福苍生惠。何必待龙髯,鼎成方取济。



李颀简介: 李颀(690-751),汉族,出生于东川(今四川三台)(有争议),唐代诗人。他少年时曾寓居河南登封,开元十三年进士,并做过新乡县尉的小官。他的诗以写边塞题材为主,风格豪放,慷慨悲凉,七言歌行尤具特色。