《李陵咏(时年十九)》拼音译文赏析

  • líng
    yǒng
    shí
    nián
    shí
    jiǔ
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • hàn
    jiā
    jiāng
    jūn
    sān
    dài
    jiāng
    mén
    jié
    yǒu
    shào
    nián
    chéng
    zhuàng
    shì
  • cháng
    sài
    shàng
    ér
    shēn
    dān
    leǐ
    jīng
    liè
    xiāng
    xiàng
    xiāo
    beī
  • shā
    chuí
    zhàn
    shēng
    yān
    chén
    jiāng
    lìng
    jiāo
    miè
    míng
    wáng
    shì
  • shī
    jūn
    yuán
    suì
    yīng
    qióng
    chǐ
    shào
    xiǎo
    méng
    hàn
    ēn
    kān
    zuò
  • shēn
    zhōng
    yǒu
    bào
    tóu
    weì
    néng
    yǐn
    lǐng
    wàng
    qīng
    feī
    jūn
    shuí
    xiāng

原文: 汉家李将军,三代将门子。结发有奇策,少年成壮士。
长驱塞上儿,深入单于垒。旌旗列相向,箫鼓悲何已。
日暮沙漠陲,战声烟尘里。将令骄虏灭,岂独名王侍。
既失大军援,遂婴穹庐耻。少小蒙汉恩,何堪坐思此。
深衷欲有报,投躯未能死。引领望子卿,非君谁相理。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。