《谒璿上人》拼音译文赏析

  • shàng
    rén
  • [
    táng
    ]
    wáng
    weí
  • shào
    nián
    yán
    shí
    dào
    nián
    cháng
    shì
    wǎng
    ān
    huǐ
    shēng
    xìng
    néng
    yǎng
  • shì
    cóng
    duàn
    xiě
    yīng
    shì
    wǎng
    míng
    yīng
    kōng
    xìng
    yàng
  • chéng
    dǎo
    shī
    fén
    xiāng
    zhān
    yǎng
    tuí
    rán
    shì
    zài
    fēn
    wàn
    xiàng
  • gāo
    liǔ
    zǎo
    yīng
    cháng
    láng
    chūn
    xiǎng
    chuáng
    xià
    ruǎn
    jiā
    chuāng
    qián
    qióng
    zhú
    zhàng
  • fāng
    jiāng
    jiàn
    shēn
    yún
    lòu
    shì
    tiān
    rǎng
    xīn
    zài
    yào
    yuàn
    shēng
    jiǎng

原文: 少年不足言,识道年已长。事往安可悔,馀生幸能养。
誓从断臂血,不复婴世网。浮名寄缨珮,空性无羁鞅。
夙承大导师,焚香此瞻仰。颓然居一室,覆载纷万象。
高柳早莺啼,长廊春雨响。床下阮家屐,窗前筇竹杖。
方将见身云,陋彼示天壤。一心在法要,愿以无生奖。



王维简介
唐朝 诗人王维的照片

王维(692年-761年),字摩诘,号摩诘居士,祖籍山西祁县,其父迁居于蒲州(今山西永济市),遂为河东人。盛唐山水田园派诗人、画家,号称“诗佛”。今存诗400余首,重要诗作有《相思》、《山居秋暝》等。与孟浩然合称“王孟”。王维早年诗作充满爱国热情,晚年笃信佛教,因此其晚期作品中融合佛法,充满禅意。
王维受母亲影响,精通佛学,其字“摩诘”,是取自佛教的《维摩诘经》。