《景龙四年春祠海》拼音译文赏析

  • jǐng
    lóng
    nián
    chūn
    hǎi
  • [
    táng
    ]
    sòng
    zhī
    wèn
  • shì
    chūn
    míng
    xiāo
    zhaī
    méng
    míng
    jiàn
    chū
    xià
    jīng
    tāo
  • kuò
    huāng
    jìn
    tiān
    huí
    bǎi
    chuān
    shù
    yán
    duān
    jiē
    kōng
    wài
    weí
  • nuǎn
    xiàng
    lái
    zhōu
    yóu
    huì
    míng
    zhì
    shēng
    feǐ
    xuán
    xiǎng
    líng
  • qín
    dǎo
    jiān
    shù
    ān
    jīn
    zài
    fāng
    zhàng
    miè
    xún
  • xiān
    shì
    shì
    míng
    sōu
    míng
    beì
    qún
    shān
    lǎo
    biàn
    chù
  • zhōng
    liáng
    kǎi
    ruò
    líng
    tiǎn
    ēn
    sān
    wén
    shǐ
    lín
    liǎng
    bài
    shén
    xiān
    shǔ
  • suī
    tàn
    chū
    guān
    yuǎn
    shǐ
    zhī
    lín
    hǎi
    shǎng
    lái
    kōng
    duō
    shèng
    shú
    néng
  • liú
    jìng
    dài
    yún

原文: 肃事祠春溟,宵斋洗蒙虑。鸡鸣见日出,鹭下惊涛鹜。
地阔八荒近,天回百川澍。筵端接空曲,目外唯雰雾。
暖气物象来,周游晦明互。致牲匪玄享,禋涤期灵煦。
的的波际禽,沄沄岛间树。安期今何在,方丈蔑寻路。
仙事与世隔,冥搜徒已屡。四明背群山,遗老莫辨处。
抚中良自慨,弱龄忝恩遇。三入文史林,两拜神仙署。
虽叹出关远,始知临海趣。赏来空自多,理胜孰能喻。
留楫竟何待,徙倚忽云暮。



宋之问简介: 宋之问,字延清,汉族,出生于汾州(今山西汾阳市),有一说是虢州弘农(今河南灵宝县)人,一名少连,是初唐时期著名的诗人,以诗文著称,其诗作深受唐代文人的推崇。